Tên truyện: Danh môn kiều thê
Tác giả: Cửu Lam
Thể loại: 1Vs1, Cổ đại, Dưỡng thành, Hào môn thế gia, HE, Ngôn tình, Nguyên sang, Sạch, Sủng, Trọng sinh,
Tổng chương: 167
Nguồn: https://lustaveland.com/truyen/danh-mon-kieu-the
(Mình copy về để lâu lâu có thể đọc lại. Vì nếu ko copy về thì sau 1 thời gian nhất định, bên Lustaveland sẽ reset tài khoản các kiểu, những truyện đã mua coi như mất trắng!)
--------------------------------
DANH SÁCH CHƯƠNG
Chương 1: Vốn là thiên chi kiêu nữ
Chương 2: Dù có phong tư tuyệt đại* thì như thế nào?
Chương 3: Phù dung chiếu thủy, lệnh người quên cơm
Chương 4: Không biết hình dung vẻ đẹp này như thế nào?
Chương 5: Phải xinh đẹp như muội muội mới xứng
Chương 6: Ánh mắt rung động lòng người
Chương 7: Châu ngọc sáng rọi khiến ngón tay nàng như trong suốt
Chương 8: Móng chân sơn màu đỏ nổi bật giữa bóng đêm
Chương 9: Chỉ có niềm vui mừng khi được gặp lại
Chương 10: Nàng cũng không biết trách ai
Chương 11: Đúng là phí phạm của trời
Chương 12: Cần gì phải làm khó nhau như vậy?
Chương 13: Lấy đâu ra họ hàng hiển hách như vậy?
Chương 14: Nếu gặp được hắn sẽ phải gọi một tiếng biểu ca sao?
Chương 15: Chỉ là hoa dại ven đường
Chương 16: Hắn càng thờ ơ, nàng lại càng cười ngọt ngào
Chương 17: Tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn đặt trên người hắn
Chương 18: Tên đó không đáng để nàng phải chú ý
Chương 19: Vừa gặp đã yêu, không thể quay đầu
Chương 20: Bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống
Chương 21: Không biết lúc nàng trưởng thành sẽ gả cho ai!
Chương 22: Bản Hầu có lời muốn nói với Tam cô nương
Chương 23: Chỉ một lúc đã bị làm hỏng
Chương 24: Hai người chưa bao giờ có tình cảm thuần túy
Chương 25: Không cần, phải đày nó vào lãnh cung!
Chương 26: Dáng vẻ yên tĩnh xinh đẹp
Chương 27: Có ý tốt nhắc nhở mà nàng còn không cảm kích.
Chương 28: Huynh thắp đèn vì ai?
Chương 29: Cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời
Chương 30: Đều do hắn động tay động chân nên mới hại nàng
Chương 31: Huống chi đây còn chưa chắc là tình nghĩa sư đồ?
Chương 32: Ôi chao, đây là muốn lấy nàng làm bia đỡ!
Chương 33: Giống như quý nữ duyên dáng yêu kiều nhất thế gian
Chương 34: “Một viên đủ không?” Nàng hồn nhiên hỏi.
Chương 35: Dường như đây là lần đầu tiên nàng an tâm như vậy
Chương 36: Hiện giờ nàng mới nhìn rõ bản chất của ràng ta
Chương 37: Rốt cuộc là ai giở trò lừa bịp?
Chương 38: Càng ngày càng nghiêm trọng
Chương 39: Trong bóng đêm, mặt nàng lấm lem bùn đất
Chương 40: Gió đêm phe phẩy, mặc hương trên người hắn tỏa ra tứ phía
Chương 41: Quyết định đánh một trận lớn
Chương 42: Lúc này cuộc đời Lưu Oánh nên kết thúc
Chương 43: Tiểu cô nương xinh đẹp này là ai?
Chương 44: Không thể phụ tâm ý của muội
Chương 45: Chẳng trách tuổi còn nhỏ mà đã được nhiều người yêu thích!
Chương 46: Nàng ngồi bên cạnh hắn, yên tĩnh lắng nghe
Chương 47: Khó trách người khác tán dương như vậy, quả thật vô cùng đẹp mắt.
Chương 48: Một lúc sau mới nhẹ nhàng nói một câu
Chương 49: Chỉ có một mình nàng không nghe thấy gì
Chương 50: Nhưng rụt đầu không đi, không phù hợp với tác phong của nàng
Chương 51: Lạc Bảo Anh nghĩ tới chuyện vừa rồi, gương mặt lập tức đỏ lên.
Chương 52: Đã từng thất bại dưới tay nàng
Chương 53: Không muốn tự mình đa tình, nhưng cố tình Vệ Lang lại gọi tên nàng
Chương 54: Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta!
Chương 55: Giống như đám mây trên trời, xinh đẹp động lòng người
Chương 56: Nàng cũng giống hắn, đều không có dáng vẻ xuất chúng
Chương 57: Đúng vậy, đã lâu chưa tới Ngự Hoa Viên
Chương 58: Nàng lanh lợi thông minh, tất nhiên có thể hiểu ngụ ý của hắn
Chương 59: Là hắn suy nghĩ nhiều, quan tâm quá sẽ loạn
Chương 60: Không chút nào che giấu sự ái mộ, giống như hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ trong vườn.
Chương 61: Muốn tóm nàng lại, sau đó hung hăng véo má nàng
Chương 62: Khó trách Hạ Sâm thích nàng
Chương 63: Cái nhìn này, xem như đã quyết định cả đời nàng.
Chương 64: Càng gỡ lại càng rối
Chương 65: Nói chung là vô cùng hợp mắt
Chương 66: Nàng giỏi nhất là hành hạ người khác
Chương 67: Đột nhiên bị hắn ôm vào lòng
Chương 68: Giống như biến thành một người khác
Chương 69: Đây đã từng là niềm mong ước thiết tha của nàng
Chương 70: Nếu Hoàng Thượng thật sự tứ hôn, hắn thà nhảy sông cho xong!
Chương 71: Nhất định sẽ ra sức tranh giành
Chương 72: Khiến hắn si mê không dứt
Chương 73: “Huynh thích điểm nào ở ta?”
Chương 74: Nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước
Chương 75: Không cho phép nói không cần
Chương 76: Còn chưa kịp thích
Chương 77: Chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn
Chương 78: Đổi thành hắn, cũng sẽ làm ra chuyện này
Chương 79: Hắn là quỷ hẹp hòi!
Chương 80: Bởi vì thích
Chương 81: Có một ngày hắn sẽ thích một cô nương như thế
Chương 82: Có lẽ sẽ không bao giờ quên
Chương 83: Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như bắn ra tia lửa
Chương 84: Đoán tâm tư của nhau, giống như giải một bài toán khó nhất trên đời.
Chương 85: Chỉ mong lời hứa của Hạ công tử có thể đáng giá nghìn vàng.
Chương 86: Chưa bao giờ được thưởng thức
Chương 87: Cảm giác này quả thật quá tuyệt vời.
Chương 88: Có lẽ hắn dừng lại trong chốc lát là để nghe những lời này của nàng.
Chương 89: Tháng tám hoa quế nở
Chương 90: Trước kia hắn để tâm như vậy nhưng nàng lại không biết
Chương 91: “Cảm ơn nàng, Bảo Anh.”
Chương 92: Ôn nhu hương là mộ chôn anh hùng
Chương 93: Người đó vốn là biểu ca của nàng, đã từng rất gần gũi thân thiết
Chương 94: Cũng chỉ là kẻ bạc tình
Chương 95: “Nhớ ta không?”
Chương 96: Như chuồn chuồn lướt nước, dừng trên môi nàng
Chương 97: Nếu người nàng ôm là hắn, sẽ có cảm giác gì đây?
Chương 98: Hắn ta có suy nghĩ không an phận với nàng
Chương 99: Lúc cách xa, hắn nhớ nàng, lúc ở gần, cả người lại khó chịu.
Chương 100: Từ hôm nay cây cung này thuộc về nàng
Chương 101: Đã chờ đợi ngày này quá lâu
Chương 102: “Bảo Anh, chúng ta về nhà thôi.”
Chương 103: Hắn muốn tận lực cưng chiều nàng
Chương 104: Để lộ cảnh xuân rực rỡ
Chương 105: Tình cảm trong lòng giống như nước triều tràn ra
Chương 106: “Làm chuyện hẹp hòi!”
Chương 107: Đệ đệ chỉ ngoan ngoãn trước mặt nàng
Chương 108: Những thứ này đủ để mua nàng?
Chương 109: Đang hưởng thụ một bữa yến tiệc
Chương 110: Người được cưng chiều là lớn nhất
Chương 111: Chỉ có phu thê, mới có thể như vậy.
Chương 112: Uống một trận là tiêu tan hết ân oán
Chương 113: Kiêu ngạo ương ngạnh đến mức này, cũng chỉ có người La gia mới có tự tin như vậy.
Chương 114: “Chỉ sợ ngươi không bồi thường nổi!”
Chương 115: Nhưng trừ bỏ hắn thì không có một bóng người, hoàn toàn trống không.
Chương 116: “Vậy phải sinh con thì mới biết.”
Chương 117: Nâng cằm nàng lên, khẽ nói, “Mỹ nhân.”
Chương 118: Đây không phải là đỏ mắt rồi sao?
Chương 119: Liệu có thể vẫn chinh phục được hắn hay không?
Chương 120: Giờ phút này trong lòng hắn giống như mặt biển nổi lên sóng to gió dữ
Chương 121: La Trân…
Chương 122: Giống con mèo nhỏ quen thuộc đã nuôi từ lâu
Chương 123: Vào giờ khắc này không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa
Chương 124: Hắn nhớ rõ nàng cười rất ngọt ngào
Chương 125: Không hề mạnh bạo, mà là dịu dàng khó có thể hình dung
Chương 126: “Hẳn là sớm sinh quý tử.”
Chương 127: Bởi vì thích nàng, muốn để nàng vui vẻ
Chương 128: Có được hay không, phải xem vận may của nàng ta
Chương 129: Rõ ràng là hắn tính kế nàng
Chương 130: Không có nghĩa là nàng ta quên hết mọi chuyện!
Chương 131: “Nếu là nàng, ta cũng sẽ làm vậy vì nàng.”
Chương 132: Hắn cúi đầu hôn môi nàng, khẽ nói: “Thế này thì sao?”
Chương 133: Muội đoán có còn hay không?”
Chương 134: Tiếng kinh nghi (*) vang lên hết đợt này đến đợt khác
Chương 135: Thích một người, mỗi người đều có lý do riêng
Chương 136: Những lời che đậy, nói dối lúc trước đều bại lộ
Chương 137: Nàng đi đến đâu, hắn cũng đi đến đó
Chương 138: Có lẽ đây chính là kết quả nàng mong muốn
Chương 139: Chúng ta phải dẫn xà xuất động(*)
Chương 140: Lạc Bảo Anh lập tức đeo trường mệnh lũ vào cổ tay hắn
Chương 141: Lần đầu tiên hắn nhìn nàng khóc ở gần như vậy
Chương 142: Thích là tư vị gì
Chương 143: “Tiểu tổ tông, thật là khó hầu hạ!”
Chương 144: Muốn nhìn một chút nơi nàng đã từng ở, muốn có được nàng ở chỗ này
Chương 145: “Lần tới nàng có thể sửa lời nói ta mỗi một canh giờ đều như vậy.”
Chương 146: Vì nàng thật sự gả cho một nam nhân quá xuất chúng
Chương 147: “Chờ nàng cùng trở về.”
Chương 148: “Tối hôm qua ta có một giấc mơ.”
Chương 149: Lẽ ra nên nói từ lâu, cuối cùng bây giờ đã nói.
Chương 150: Chuyện này nàng biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được
Chương 151: Ngọn đèn dầu bị che lấp dưới ánh mặt trời, mất đi cơ hội được mọi người nhìn thấy
Chương 152: Pháo nổ liên miên không dứt, vang vọng khắp cả kinh thành
Chương 153: Đó là ý niệm chỉ có thể tiến chứ không thể lùi
Chương 154: Tốt hơn những lúc bá đạo vạn lần
Chương 155: “Đang làm chuyện nàng muốn làm.”
Chương 156: Lần đầu tiên viết ra ở ngay trước mặt hắn như vậy
Chương 157: Chỉ mong có một ngày hắn sẽ nói, bởi vì có nàng
Chương 158: Đó là sáng lạn duy nhất.
Chương 159: Mời quân vào hũ
Chương 160: Hắn luôn hy vọng có thể nhìn thấy con của bọn họ, nhưng giờ khắc này lại cực kỳ sợ hãi
Chương 161: “Ta bồi nàng thêm một lát.”
Chương 162: Dùng hành động nói cho nàng, hắn không nỡ.
Chương 163: Trong quãng thời gian dài hơn nữa, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
Chương 164: Phiên ngoại (1)
Chương 165: Phiên ngoại (2)
Chương 166: Phiên ngoại (3)
Chương 167: Phiên ngoại (4)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét